Người dịch: Whistle

Giao Nhân là một chủng tộc “toàn dân giai binh”, nội bộ có sự phân chia cấp bậc nghiêm ngặt.

Hắc Thiết…

Chính là thống lĩnh Giao Nhân!

Loại Giao Nhân này có địa vị rất cao, thường thì sẽ không hành động.

Xem ra, mối liên hệ giữa người của Thiên Thủy trại và Giao Nhân không hề đơn giản, e rằng Thiên Thủy trại có thể đặt chân ở Thạch Thành cũng là nhờ vào Giao Nhân.

Lúc Chu Giáp đang đánh giá đối phương thì tên Thượng sứ Giao Nhân đã không còn hứng thú với hắn, chỉ là một tên Phàm Giai, gã ta vung tay:

“Lên!”

“Giết hắn!”

“Grào…”

Những tên Giao Nhân khác lập tức gầm lên, tay cầm binh khí, xông về phía Chu Giáp.

Binh khí của bọn họ chủ yếu là đinh ba, lao, thương, tấn công rất hung hãn, trong nháy mắt đã bao vây lấy Chu Giáp trong phạm vi mấy mét.

“Rầm!”

“Keng keng leng keng…”

Tiếng va chạm vang lên, tình hình trong sân khiến Thượng sứ Giao Nhân nheo mắt.

Chỉ thấy Chu Giáp hơi khom người, tay cầm khiên, kình khí vô hình bao phủ lấy cơ thể, chặn đứng tất cả đòn tấn công.

Đám Giao Nhân cảm thấy mình giống như đang đâm vào mai rùa, cho dù tấn công như thế nào cũng không thể đến gần đối phương trong vòng 30cm.

Bọn họ chỉ có thể gào thét, tăng cường tấn công, muốn phá vỡ lớp “mai rùa” này.

Như Sơn!

Tụ lực!

Kình khí vô hình xoay tròn, hấp thụ tất cả lực lượng tấn công, theo sự hung hãn của Giao Nhân, kình khí cũng ngo ngoe muốn động.

Thượng sứ khẽ động, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Không ổn!”

“Nhanh chóng rút lui!”

Gã ta vội vàng hét lớn, nhưng rõ ràng là đã muộn.

Mắt Chu Giáp sáng lên, khom người, đột nhiên vung tay, sức mạnh được nén đến cực hạn bùng nổ, lao ra bốn phương tám hướng.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường hất tung đất đá xung quanh, lộ ra tảng đá cứng rắn bên dưới.

Từng Giao Nhân bị sức mạnh lớn gấp mấy lần đánh trúng, bọn chúng bay lên, xương gãy, thịt nát, lần lượt ngã xuống đất.

Tam Trọng Khiên Phản!

Một chiêu.

Giao Nhân đều bị thương, hoặc là chết!

Ngay cả những Giao Nhân có thực lực tương đương với thất phẩm, bát phẩm, cũng vậy.

“Tự tìm đường chết!”

Thượng sứ gầm lên, cầm lao, lao về phía Chu Giáp.

Thân hình gã ta “mảnh mai”, nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng lúc này, uy thế bộc phát lại rất đáng sợ, giống như hung thú, kình phong gào thét.

Chu Giáp cảm thấy như thể mình ngửi thấy mùi tanh.

Da thịt như bị kim châm, theo bản năng căng cứng.

Tuy rằng đã từng gặp không ít Hắc Thiết, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Giáp thực sự giao đấu với cao thủ Hắc Thiết, đến lúc này, hắn mới biết sự đáng sợ của Hắc Thiết.

Phàm Giai bình thường, e rằng đứng trước mặt Hắc Thiết, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.

Cây đinh ba trong tay Thượng sứ nặng hơn 400 cân, dưới sự vung vẩy của gã ta, giống như đầu tàu hỏa đang lao đến, có thể đâm nát tất cả.

“Hừ!”

Chu Giáp hừ lạnh, vận động gân cốt, vẫn duy trì tư thế khom người, xương sống giống như con rồng lớn đang ngọ nguậy, Chu Giáp dồn lực, cầm khiên, nghênh chiến.

Đòn tấn công vẫn chưa đến gần, tảng đá cứng rắn dưới chân đã nứt toác.

“Ầm!”

Tiếng nổ lớn vang lên.

Sóng xung kích xuất hiện từ điểm va chạm của đinh ba và khiên, trong nháy mắt đã lan ra xung quanh, ngay cả những cây đại thụ xung quanh cũng run rẩy.

Chu Giáp cúi người, sắc mặt trầm xuống.

“Bịch!”

Thượng sứ đánh một chiêu không thành công, gã ta dậm chân, một dấu chân sâu xuất hiện trên tảng đá, mượn lực, thân hình gã ta xuất hiện bên cạnh Chu Giáp.

Đinh ba xoay tròn, đâm tới Chu Giáp từ một góc độ kỳ lạ.

Nói về võ học, tuy rằng tộc Giao Nhân đã tồn tại từ rất lâu, nhưng vẫn không tinh thông bằng nhân loại, nhưng bọn chúng lại có kỹ thuật vận lực đặc biệt.

Thủy Qua Kình!

Chỉ trong phạm vi mấy mét, hai bước chân, Thượng sứ có thể đột nhiên bộc phát, quái dị mà mạnh mẽ.

Cơ thể gã ta lướt qua không khí, phát ra tiếng gào thét, giống như người ta đang vung roi, mỗi một động tác đều có thể khiến cho không khí phát ra tiếng nổ lớn.

Chu Giáp di chuyển, nghiêng người, giơ khiên lên.

“Rầm!”

Sức mạnh khổng lồ ập đến, cương kình tập trung vào một điểm, khiến cho Tam Trọng Khiên Phản không thể nào phản kích, Chu Giáp chỉ có thể rên lên một tiếng, lùi lại một bước.

Thượng sứ mặt không đổi sắc, dậm chân xuống đất, lao về phía trước.

Thân hình gã ta “mảnh mai”, nhưng sức mạnh lại rất khủng bố, dưới chân hai người là đá cứng, nhưng dưới chân Thượng sứ lại giống như cát mềm.

Lực chấn động ầm ầm lan ra xung quanh, mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể địa long xoay người.

Thượng sứ liên tục dậm chân, cây đinh ba giống như độc long xuất động, đòn tấn công hung hãn như mưa bão, bao phủ lấy Chu Giáp.

Hai người, một tiến, một lùi, trong nháy mắt đã di chuyển được mấy mét.

Mặt đất giống như bị cày xới, để lại những rãnh sâu.

Sức mạnh của bọn họ gần như đã vượt qua giới hạn của phàm nhân, chỉ riêng kình phong tỏa ra cũng có thể để lại dấu vết trên tảng đá cứng rắn.

Đây không phải là cuộc chiến của phàm nhân!

Mà là cuộc chiến giữa những cao thủ Hắc Thiết!

Chu Giáp liên tục lùi lại, nhưng vẻ mặt hắn lại không hề thay đổi, vào khoảnh khắc đối phương thu hồi đinh ba, Chu Giáp dồn lực vào chân, vung rìu chém xuống.

Tử Lôi Phủ Pháp bá đạo, hung mãnh, kình phong nổi lên, tiếng sấm vang vọng.

Tia sét chói mắt xuất hiện.

“Ầm!”

Hai bóng người, mỗi người lùi lại một bước.

“Hảo tiểu tử!”

Thượng sứ lắc tay, dùng Nguyên Lực xua tan cảm giác tê dại, trừng mắt nhìn Chu Giáp:

“Chỉ là phàm nhân, vậy mà có thể đối đầu với ta, ngươi là ai? Xưng tên đi, ngươi có tư cách để ta nhớ kỹ.”

“Không cần.” Chu Giáp khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:

“Thì ra…”

“Hắc Thiết cũng chỉ có vậy!”

Hắn thực sự có chút thất vọng.

Cao thủ Hắc Thiết trong lòng Chu Giáp vẫn luôn là “cao cao tại thượng”, trước kia, hắn còn rất kính sợ, luôn cho rằng mình kém xa Hắc Thiết.

Không ngờ…

0.49140 sec| 2402.063 kb